Với sự thông minh của Diễm Linh ưng, chắc chắn sẽ không chủ động tấn công mình...
Chính mình cũng rất khó bắt Diễm Linh Ưng.
Dù sao Diễm Linh Ưng cũng có thể nói là vương giả trên không trung.
Dù mình có tốc độ phi chu, cũng không đuổi kịp Diễm Linh Ưng.
Còn về dùng kiếm thì thôi vậy.
Nếu không cẩn thận một kiếm chém giết Diễm Linh Ưng.
Vậy thì thiệt thòi lớn rồi.
Nhưng cũng may vận khí của mình không tệ.
Cố Dương không khỏi nhìn về phía Diễm Linh Ưng vẫn luôn cúi đầu, tâm tình hết sức sa sút kia, hắn mỉm cười.
"Ngươi có phải là huyết mạch của Thái Cổ Dị Chủng Thanh Huyền Thánh Ưng?"
Cố Dương bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Nghe được Cố Dương hỏi thăm, Diễm Linh Ưng lập tức lộ ra một tia nghi hoặc.
Đôi mắt ưng kia tràn đầy kinh ngạc.
Nhân loại này làm sao biết mình có huyết mạch Thanh Huyền Thánh Ưng?
"Không cần quản ta làm sao biết được."
Cố Dương cười nhạt một tiếng, dùng ngữ khí thập phần dụ hoặc nói.
"Ngươi muốn thức tỉnh huyết mạch trong cơ thể mình không?"
Nghe đến đó, trong mắt Diễm Linh Ưng nhất thời bộc phát ra một trận tinh quang.
Thức tỉnh huyết mạch!
Đối với Diễm Linh Ưng có được huyết mạch thái cổ dị chủng thì đây chính là sức hấp dẫn trí mạng!
Nó nằm mơ cũng muốn thức tỉnh huyết mạch!
Một khi thức tỉnh được, thực lực của nó sẽ được được bảo đảm!
Bay càng nhanh, dáng vẻ càng đẹp trai, sức mạnh càng lớn!
Làm một con Diễm Linh Ưng, ai lại không muốn thức tỉnh huyết mạch chứ?
Chớ nói chi thứ hắn có, chính là huyết mạch dị chủng Thái Cổ Thanh Huyền Thánh Ưng đấy!
Cho nên nó không chút do dự, vội vàng gật đầu.
Dùng ánh mắt chờ mong nhìn Cố Dương.
Cùng lúc đó, trong đầu Cố Dương cũng vang lên một âm thanh giống như chuông bạc của thiếu nữ.
"Chủ nhân, người có thể giúp ta thức tỉnh huyết mạch không?"
Nghe đến đây, Cố Dương còn ngây ra một chút.
Đây thế mà lại là ưng mái?
Chẳng qua gia hỏa này lúc trước còn cảm thấy thập phần thất vọng, cảm thấy mình đã ký kết một nhân loại bình thường.
Bây giờ lại đột nhiên có sức lực đầy tinh thần.
Điều này làm cho Cố Dương không khỏi cười nhạt một tiếng.
"Có thể."
Cố Dương khẳng định trả lời.
"Chủ nhân! Ta muốn thức tỉnh huyết mạch!"
Nghe được Cố Dương trả lời, Diễm Linh Ưng lập tức không kịp chờ đợi lập tức nói ra.
"Muốn ta giúp ngươi thức tỉnh huyết mạch thì được, nhưng mà... Ta cũng không hy vọng tọa kỵ của ta xem thường chủ nhân nhà mình, nên làm như thế nào, ngươi hiểu chưa?"
Cố Dương lãnh đạm nói.
Nghe đến đó, Diễm Linh Ưng lập tức hiểu ra.
Chủ nhân đang biểu đạt bất mãn đấy à?
Hồi tưởng lại biểu hiện lúc trước của mình, lập tức Diễm Linh Ưng cũng vội vàng gấp rút đứng lên vừa dùng cánh giúp Cố Dương phe phẩy gió, vừa thật cẩn thận dùng đầu cánh cực lớn đấm bả vai cho Cố Dương.
Thiếu chút nữa đã quỳ xuống.
Thấy vậy, Cố Dương cũng có chút hài lòng.
Trên thực tế đã ký kết chủ tớ huyết khế.
Diễm Linh Ưng không thể làm trái bất kỳ mệnh lệnh nào của mình.
Nhưng huyết khế không có nghĩa là cướp đoạt toàn bộ ý thức của nó.
Cho nên dù Diễm Linh Ưng trung thành đến đâu, vẫn sẽ sinh ra các loại cảm xúc đối với mình chẳng qua là loại cảm xúc này cũng không ảnh hưởng khế ước mà thôi.
Nhưng Cố Dương muốn chính là một con yêu thú trung thành tuyệt đối với mình.
Cho nên tự nhiên phải thuần dưỡng một phen.
Hiển nhiên.
Hôm nay mặc dù Diễm Linh Ưng còn chưa hoàn mỹ, nhưng đã xem như đạt tiêu chuẩn.
"Làm cũng không tệ."
"Đã như vậy, ta liền ban thưởng cho ngươi đi."
Cố Dương nói xong, đưa tay đặt ở trên cánh Diễm Linh Ưng.
Trên thực tế hắn cũng không rõ có thể khiến huyết mạch Diễm Linh Ưng thức tỉnh hay không.
Dù sao...
Hắn còn chưa từng thử qua.
"Thay đổi huyết mạch sủng vật... Không biết có thể thành công thức tỉnh huyết mạch hoàn mỹ hay không?"
Trong lòng Cố Dương cũng có chút khẩn trương cùng chờ mong.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn sử dụng hệ thống đối với yêu thú.
Cố Dương hít sâu một hơi, gạt bỏ hết tạp niệm.
Chợt Cố Dương tâm niệm vừa động.
"Thay đổi huyết mạch Thái Cổ Dị Chủng của Diễm Linh Ưng, thời gian là vạn năm trước!"
Khác với thay đổi tu vi.
Nếu trên người Diễm Linh Ưng mang theo huyết mạch Thái Cổ dị chủng càng về sau, như vậy loại huyết mạch này càng mỏng manh.
Cho nên nếu muốn thức tỉnh, cũng chỉ có thể sửa chữa về đằng trước!
Chỉ là Cố Dương cũng không xác định, sửa lại một vạn năm trước!
Có thể khiến huyết mạch triệt để thức tỉnh hay không?
Hắn ta cũng sinh lòng chờ mong.
Cùng lúc đó.
Trong ánh mắt Diễm Linh Ưng lóe ra vẻ khó hiểu và nghi hoặc.
Chủ nhân cứ vậy đưa tay lên cánh của mình là có thể khiến huyết mạch thức tỉnh rồi sao?
Còn có chuyện như vậy sao?
Sẽ không phải chủ nhân thực sự lừa ưng chứ?
Mà ngay khi Diễm Linh Ưng đang suy nghĩ miên man.
Đột nhiên, Diễm Linh Ưng giống như đã nhận ra điều gì đó.
Mắt ưng lập tức bộc phát ra một trận cuồng hỉ!
Đến rồi!
Đến rồi!
Đó là...
Phảng phất như tiếng kêu gọi của huyết mạch cắm rễ sâu trong linh hồn!
Trên thân thể cao lớn của Diễm Linh Ưng bắt đầu tản mát ra một cỗ khí tức thái cổ khó có thể tưởng tượng.
Ngay khoảnh khắc sau.
Thân thể Diễm Linh Ưng đúng là bắt đầu biến hóa tốt hơn!
Bắt đầu là sợi lông chim màu lửa đỏ rực trên đỉnh đầu Diễm Linh Ưng.
Giờ phút này bắt đầu có chuyển biến!
Lúc đầu, vốn là lửa đỏ, giờ lại trực tiếp biến thành màu thanh huyền, nhưng lúc này, đã không còn là một cái nháy mắt nữa.
Mà là bảo trì màu thanh huyền, màu xanh đen vĩnh viễn!
Đỉnh đầu là lông Thanh Huyền!
Đây là biểu tượng của huyết mạch phản tổ của dị chủng Thái Cổ Thanh Huyền Thánh Ưng!