(Nghĩa là: Đầu giường ánh trăng sáng, ngỡ mặt đất phủ sương, ngẩng đầu nhìn trăng sáng,…)
Trong mắt Lâm Diễm dần dần có vẻ vui mừng.
Sau đó liền nghe giọng nói của tiểu nữ oa nhi càng ngày càng nhỏ, hơi có chút khiếp nhược.
“Đê đầu... tư... tư...”
Nàng hiển nhiên là đã quên nửa câu sau, kẹt nửa ngày, mới lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Lâm Diễm một cái.
Lâm Diễm lập tức cho một ánh mắt cổ vũ, chỉ chỉ một viên kẹo khác.
Lòng tin của nàng tăng lên rất nhiều, nghiêng đầu, ngẫm nghĩ một chút.
Chợt ánh mắt sáng lên, kiêu ngạo nói: "Đê đầu tư cô nương!"
(Nghĩa là: Cúi đầu nhớ cô nương. Pó tay)
Ngươi nghĩ nữ nhi mà lại đi nhớ cô nương cái gì?
Lâm Diễm vuốt vuốt lông mày, từ lúc đứa nhỏ này học nói chuyện, hắn đã bắt đầu dần dần dạy một ít thơ văn.
Chỉ một bài thơ này thôi, học một năm rồi cũng chưa thuộc!
"Được rồi..."
Trong lòng Lâm Diễm nghĩ như vậy: "Cháu gái này, hơn phân nửa không phải là người đọc sách như vậy, chờ cháu trai lớn hơn một chút, có lẽ... Có hi vọng làm người đọc sách..."
Giữa chốn thiên địa này, từ xưa đến nay, cá lớn nuốt cá bé.
Người tu luyện thành công, vũ lực cường hãn, cho nên ở địa vị cao tức là cường giả!
Kẻ yếu tựa như con kiến hôi, phụ thuộc vào cường giả, mà ở trong loạn thế, cầu lấy sinh tồn.
Nhưng từ sau khi Cao Liễu Thành thành lập, trật tự dần dần khôi phục, văn minh dần dần tái hiện.
Ngay cả luật pháp, cũng từ lúc ban đầu chế định, từ từ thay đổi, dần dần tìm kiếm hoàn thiện.
Ít nhất ở trong Cao Liễu Thành hiện nay, hàm nghĩa về "đại nhân vật", đã không chỉ ở phương diện vũ lực!
Ví dụ như Lục Công, cũng không có tu vi võ đạo cường đại, nhưng hắn ở trong Cao Liễu Thành, vẫn là đại nhân vật mà bất cứ một phương thế lực nào cũng phải kính trọng.
Nếu nói Lục công, cao không thể chạm, không thể so sánh, như vậy chủ bộ Lâm Giang ti Dương Vong, cũng là ví dụ.
Tuy là văn nhân tay trói gà không chặt, nhưng ít ra địa vị Dương chủ bộ cao hơn võ phu tầm thường.
"Cao Liễu thành thủ phủ, hiện giờ thử ở trong nội thành, khởi công xây dựng thư viện, mời Lục công cầm đầu."
Lâm Diễm thầm nghĩ trong lòng: "Tuy là cố ý giao hảo với Lục công, nhưng cái này cũng đại biểu, Cao Liễu Thành cố ý vun trồng càng nhiều 'Văn nhân' hơn."
Trong lòng của hắn thầm nghĩ: "Nghe nói trong miếu của Liễu Tôn Thần hiện nay, có sáu vị người coi miếu trong số mười hai người trông miếu, cũng không phải là người tập võ!"
Lúc mới thành lập Cao Liễu thành, cần võ giả cường đại tọa trấn, cũng cần lượng lớn binh sĩ thủ thành, cùng với người trong võ đạo duy trì trật tự.
Cho đến ngày nay, võ giả thủ hộ thành trì vẫn cực kỳ quan trọng!
Nhưng các loại tạp vụ trong thành, trong đó liên quan tới tính toán, ghi chép, định sách, đưa tin, chỉnh lý các loại, đều cần người biết chữ.
Tục truyền nội thành Quan Thiên lâu có gần ba trăm người biết chữ, nhưng cơ bản xuất từ nội thành.
Đối với dân chúng ngoại thành mà nói, đọc sách biết chữ, đó là phí thời gian rảnh rỗi ngồi trong nhà, không bằng làm nhiều việc, kiếm ngân lượng, ăn cơm no.
Gia cảnh tốt hơn một chút thì cho rằng tập võ cường thân, bảo vệ gia nghiệp mới là bản lĩnh kiên định nhất trong loạn thế này.
Đây chính là quan niệm trải qua thời gian dài tuế nguyệt tới nay, trải qua nhiều đời truyền thừa xuống.
"Nhưng trước kia đại ca đã phá vỡ quan niệm cố hữu này, trước khi được điều đến Tê Phượng Phủ thành, bỏ tiền mời một lão thư lại của nha môn ngoại nam, dạy ta và nhị ca đọc sách biết chữ."
Lâm Diễm thầm nghĩ trong lòng: "Kỳ thật từ xưa đến nay, võ đạo có thành tựu, cũng đều không phải hoàn toàn không biết chữ."
Cửa thứ nhất của võ đạo, da, thịt, gân, cốt.
Hoặc có thể dựa vào khí lực của bản thân, cố gắng khắc khổ, tôi luyện bản thân, dựa vào thuốc tắm đan dược để có thể tu thành.
Nhưng đến võ đạo đệ nhị quan, bắt đầu Luyện Huyết Tẩy Tuỷ.
Một bước này, liền cần học được công pháp chân chính, ngộ được ảo diệu trong đó, đã không phải dựa vào rèn luyện tự thân, liền có thể hoàn thành.
Về phần đến võ đạo đệ tam quan, liên quan đến tu hành ngũ tạng lục phủ, càng là cực kỳ thận trọng.
Công pháp hắn học được đều tinh thâm phức tạp, tối nghĩa khó hiểu, cần phải cẩn thận nghiên cứu mới có thể bắt tay vào tu luyện. Nếu không sẽ làm tạng phủ bị thương, hậu quả khó mà lường được.
"A Diễm, ngươi tới rồi?"
Lúc này phía sau truyền đến âm thanh, tràn ngập kinh hỉ.
Nhị ca Lâm Lỗi đang ôm một đứa trẻ mập mạp, vội vàng đặt đứa trẻ ở bên cạnh.
Hắn bước nhanh về phía trước, kéo Lâm Diễm đánh giá một lát, mới thở phào nhẹ nhõm.
"Hôm qua nhị ca ngủ trễ, mới tỉnh lại đã nghe nói toàn thành giới nghiêm, tẩu tử của ngươi đã treo cành liễu chiếu dạ đăng."
"Nửa đêm lại nghe tiếng trống cùng vang, tỏ rõ tình thế nguy cấp, nhưng làm ta lo lắng hỏng rồi."