Lý Phàm nghe vậy thì suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tâm Ninh thế nào? Lòng yên tĩnh, trời sập không sợ hãi.”
“Lòng yên tĩnh, trời sập không sợ hãi.”
Cô gái lặp lại một lần, lập tức ngoan ngoãn nói: “Tâm Ninh đa tạ ca ca!”
Lý Phàm mỉm cười: “Mau ăn cơm đi.”
...
Trong đỉnh núi nào đó bên ngoài sơn thôn nhỏ.
Minh Thiên Bắc lấy ra nén hương!
Đó là một nén hương màu đen, không biết làm ra từ chất liệu gì, tản ra ma khí khủng khiếp như có như không.
“Đốt hương Ma Quân, Ma soái Cung Nhã có thể biết được Ma Quân đã thức tỉnh… Đồng thời, nàng cũng có thể lập tức tìm ra vị trí mình đang ở, nhanh chóng đến chi viện...”
Hắn ta lẩm bẩm, trong tay đốt lên một ngọn lửa màu xanh đen.
Ngọn lửa rơi trên nén hương màu đen kia.
Nén hương màu đen lập tức cháy lên từ từ.
Một luồng khói màu xanh đen từ từ phủ đầy phòng đá mà hắn ta ở, cuối cùng tạo nên một bức tường khói màu xanh đen!
Trong bức tường khói, dường như có vô số ma ảnh biến ảo, vô số ác quỷ gào khóc, từng đợt gió lạnh, thậm chí bên ngoài đỉnh núi mà hắn ở cũng nổi lên gió lạnh!
“Ma vệ Minh Thiên Bắc, cầu kiến Ma soái!”
“Ma vệ Minh Thiên Bắc, cầu kiến Ma soái!”
Hắn ta triệu hoán lặp đi lặp lại!
Không bao lâu.
Trong bức tường khói màu xanh đen đột nhiên hiện lên một bóng người lờ mờ!
Dường như có thể nhìn ra bóng người kia mặc váy dài, vạt váy cực dài, dáng người cao gầy, nhưng không thấy mặt.
“ Có phải Ma Quân đã tỉnh rồi?”
Một giọng nói nhẹ nhàng, dường như truyền đến từ nơi cực xa, mờ mịt như sương ảo!
Minh Thiên Bắc biết đây là Ma soái Cung Nhã, đang nói chuyện với hắn ta cách xa rất nhiều giới!
“Đúng vậy! Ma soái, Ma Quân đã thức tỉnh, nhưng người của Ma soái Kinh Diệt đã phát hiện, hơn nữa hôm nay đã đuổi giết bọn ta...”
Hắn ta nói...
“Bây giờ Ma Quân an toàn không?”
Trong giọng nói Ma soái Cung Nhã mang theo chút ngưng trệ.
“An toàn, ở Huyền Thiên Giới có một người đứng đầu Tiên Vực rất đáng sợ, đã thu nhận Ma Quân, hơn nữa còn giết truy binh mà Ma soái Kinh Diệt phái đến...”
Minh Thiên Bắc trả lời.
“Kẻ đứng đầu Tiên Vực?... Không ổn… Ta sẽ nhanh chóng đuổi đến...”
Giọng nói của Ma soái Cung Nhã ngày càng nhỏ dần, cuối cùng cũng biến mất.
Bức tường sương màu xanh đen từ từ tản ra, mà nén hương Ma Quân trước mặt Minh Thiên Bắc đã bị dập tắt!
...
Bắc Tiên Vực.
Trần Vân mặc áo vải đay vẫn đang chờ đợi ở thành Thánh Vân.
Qua một lúc lâu rồi, thế nhưng hắn ta biết phần lớn tin tức của hắn ta đã được gửi đến cổ điện của Tiên Quân, nhưng tin tức của đám người Vu Trầm Băng vẫn còn đang trên đường chuyển đi.
Tiên Vực thực sự quá rộng lớn, hơn nữa ở giữa Tiên Vực và hạ giới còn có một bức tường kết giới khó có thể xuyên thủng qua được, ngay cả tông môn mạnh mẽ như bọn hắn, muốn truyền tin tức giữa Tiên Vực và hạ giới cũng là một quá trình vô cùng phức tạp.
“Ồ?”
Nhưng rốt cuộc ngày hôm nay hắn ta cũng chờ được quả cầu thủy tinh sáng lên.
Trong quả cầu thủy tinh, một tia tin tức màu vàng kim bay thẳng vào trong đầu của hắn ta.
Trần Vân nhắm hai mắt lại, sau đó lại lập tức mở ra.
“Không ngờ thật sự là tên ma tu của thành Thánh Vân trốn xuống hạ giới năm xưa.”
Hắn ta lẩm bẩm, nở nụ cười lạnh lùng nói: “Như vậy cũng tương đương với việc tặng một phần quà lớn cho Thiên Hồn Tông của thành Thánh Vân rồi.”
Ngay lập tức, hắn ta lại đi vào trong thành một lần nữa.
Lúc này, hắn ta hóa trang thành một tên tu giả bình thường, đi thẳng vào trong một cái phân đà của Thiên Hồn Tông.
“Bây giờ Ma tu Minh Thiên Bắc trộm Thiên Hồn Châu của Thiên Hồn Tông vào ba trăm năm trước đang ẩn náu ở Nam Vực Huyền Thiên Giới.”
Hắn ta đưa ra một tin tức, sau đó lặng yên rời đi.
Các tu giả trong phân đà của Thiên Hồn Tông nhận được tin tức đều cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Hầu như tất cả mọi người đều biết chuyện đã xảy ra ba trăm năm trước.
Không có một người nào quên, ma tu Minh Thiên Bắc vẫn còn ở trong danh sách treo thưởng của bọn hắn.
Cho nên phân đà nhanh chóng truyền tin tức này đến Thiên Hồn Tông!
Thiên Hồn Tông nằm ở trung tâm của thành Thánh Vân.
Lúc này, ở bên trong đại điện của Thiên Hồn Tông, một lão già mặc áo bào màu xám đang đi nhanh đến, lão già nhìn thấy được một ông lão đang ngồi khoanh chân ở trong đại điện.
Tóc của lão già kia đã dài hơn mười thước, kéo dài ở trên sàn nhà, còn đang mọc dài ra.
Dường như cả người của lão già chỉ còn có da bọc xương, ở giữa trán của lão ta bao gồm cả ánh sáng và bóng tối.
“Tông chủ, vừa nãy một phân đà ở trong thành đã nhận được một tin tức, bây giờ tên ma tu Minh Thiên Bắc đã trộm Thiên Hồn Châu đang ẩn náu ở trong Nam Vực Huyền Thiên Giới.”
Lão già đang ngồi khoanh chân khổ tu ở bên trong đại điện cũng không mở mắt ra, thế nhưng một lọn tóc của lão ta khẽ rung động.