“Tiểu Ngưu, ngươi không lừa ta chứ?”
Trần Nhị Nha cũng sửng sốt, cái miệng nhỏ trề ra, không thể tin được hỏi. Từ khi còn nhỏ, bọn hắn đã biết rằng thế gian này có tiên nhân tồn tại. Tiên nhân phi thiên độn địa, không việc gì là không thể làm được.
Bọn hắn đã từng sùng bái ngưỡng mộ tiên nhân, mong ước sẽ có một ngày trở nên giống vậy.
Nhưng tu tiên cần có cơ duyên và thiên phú, bọn hắn vừa không có thiên phú, vừa không có cơ duyên, đương nhiên không thể nào tu tiên, nhưng bây giờ đột nhiên, Vương Tiểu Ngưu lại nói với nàng rằng hắn có thể trở thành tiên nhân?
Điều này làm sao có thể không khiến Trần Nhị Nha kinh ngạc và ghen tị.