“Không biết Chử Luyện công tử có tìm được di vật của phụ mẫu mà rất quan trọng đối với ngươi hay không?”
Đúng lúc này, Linh Hoàng cất lời mang theo vài phần quan tâm, khéo léo chuyển đề tài.
Chử Luyện nghe vậy nhanh chóng phản ứng lại, lắc đầu nói: “Vừa nãy ta đến nơi có khả năng rơi xuống nhất, tìm một vòng cũng không có phát hiện gì, chắc là đã sớm bị người khác nhặt đi, hoặc là rơi xuống nơi khác.”
Nói xong câu đó, trên mặt hắn lộ ra vài phần tiếc nuối.
Minh Tú đúng lúc an ủi Chử Luyện, “Sư huynh không cần đau lòng, không chừng một ngày nào đó sẽ phát hiện ra thứ kia vẫn chưa rơi mất, có lẽ bị ngươi quên để ở một nơi nào đó chưa biết chừng.”