Mà vào lúc này, ở một nơi sâu trong Trọc tộc, nơi Trọc Ô trưởng lão có mặt.
Trong một tòa cung điện vô cùng rộng lớn, một nữ tử tuyệt sắc khuynh thành, nét mặt vô cảm nhìn vào gương trang điểm.
Trên mặt nàng không bôi phấn, mày ngài như liễu, mũi ngọc tinh xảo lung linh, môi đỏ như điểm, không bôi son mà đỏ, búi tóc như mây, lộ rõ vẻ lãnh diễm đoan trang, lộ ra cổ thiên nga tinh tế trắng ngần, đẹp đến mức khiến người ta phải ngước mắt ngắm nhìn.
Chẳng qua nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện đôi mắt của nàng là màu vàng kim, ẩn lộ vài phần uy nghiêm.
“Không hổ là đồ nhi bản tôn nhìn trúng, ai có thể ngờ được dưới lớp ngũ quan thanh tú mà ngươi che giấu lại là một gương mặt khuynh quốc khuynh thành.” Trọc Ô trưởng lão chắp tay sau lưng đứng ở cách đó không xa nhìn Mộc Yên đang trang điểm, gật gù hài lòng. Đây là đồ nhi mà bà ta đã chọn, và cũng là vật chứa mà bà ta ngắm trúng.