“Bầu trời có gì đẹp mà xem?”
Tô Thanh Ca bước đến nắm lấy cánh tay của Cố Trường Ca.
Thực ra, nàng có thể cảm thấy rằng trong khoảng thời gian này Cố Trường Ca đã thay đổi.
Hắn như đang trải qua một cuộc sống mà hắn chưa từng có trước đây, cảm nhận được hơi thở của một người phàm.
Đôi khi, Cố Trường Ca sẽ lặng lẽ nhìn lên đỉnh núi, theo dõi những thay đổi của toàn bộ Thanh Sơn thôn, mà vừa nhìn liền qua mấy tháng.