Rất nhanh, vượt qua đỉnh núi đằng trước, Chử Luyện rốt cục cũng đến gần quê hương của Quỷ Phủ nhất tộc, tâm tư hắn phức tạp vô cùng, đứng ở trên đỉnh núi liếc nhìn kiến trúc di tích rách nát phía trước, hàng trăm cảm xúc đan xen.
Cảnh tượng phồn thịnh trước kia đã sớm biến mất, hiện giờ chỉ còn lại đống vách tường đổ nát, dây leo um tùm, cùng với điện vũ khắp chỗ vô số rách nát, cột trụ xà ngang bị đốt cháy.
“Sư huynh, đây là nơi ngươi sinh sống khi còn bé sao?” Minh Tú ngồi trên lưng ngựa không nhịn được cất tiếng, tò mò nhìn chốn di tích này.
Nàng không biết vì sao sư huynh lại thuận đường đi tới nơi đây, chẳng lẽ bởi vì hoài niệm chống đỡ sao?
Trong lòng Linh Hoàng cũng có chút ngạc nhiên, có điều vẫn chưa lên tiếng, ánh mắt nàng nhìn chằm chằm bóng lưng Chử Luyện, muốn biết hắn có tính toán gì.