“Hồng Nguyện Chi Cầu chính là chí bảo mà vô số cường giả trên thế gian này muốn có được. Nếu sự tồn tại của nó mà bị người ta biết được, ngươi cho rằng dựa vào thực lực của ngươi có thể bảo vệ được nó sao?”
“Ta không cảm hề thấy dựa vào trí tuệ của ký chủ là có thể đảm bảo rằng sẽ không để lộ sơ hở và vấn đề khi ở trong mắt những tồn tại kia, cho dù có Hồng Nguyện Chi Cầu che lấp khí tức của ngươi thì rất có khả năng cũng bị người khác nhận ra cái gì đó.”
“Phải biết rằng trí tuệ là lực lượng đáng sợ nhất thế gian này, chỉ cần có một tia khác thường đều sẽ bị người ta tính kế suy đoán được, việc ngươi cần làm hiện giờ chính là gắng sức rời xa tầm nhìn của những người đó. Cho dù tồn tại kia đã rời đi, nhưng nhỡ đâu sau đó hắn nhớ lại, không chừng sẽ phát hiện điều gì đó khác thường.” Khí linh của Hồng Nguyện Chi Cầu lạnh lùng trả lời.
“Trí tuệ?” Chử Luyện nghe thấy thế lập tức toát mồ hôi lạnh, trong khoảng thời gian này hắn hình như có chút quá mức phô trương, nếu kẻ có lòng mà để ý hắn, vậy khó tránh khỏi sẽ phát hiện dị trạng.
Khí linh của Hồng Nguyện Chi Cầu coi như hoàn toàn nhắc nhở hắn, để cho hắn phản ứng kịp.