“Đại nhân, mời uống trà.” Linh Hoàng rót nước vào chén trà ở trước mặt Cố Trường Ca.
Sau khi nghe hắn nói những lời này, nàng cảm giác khoảng cách giữa hai người hình như gần hơn không ít, không còn sự sợ hãi như lúc trước.
Nàng từng nghe nói qua một số chuyện, những tồn tại tự lập một vùng cấm khu kia đều đã tự mình trải qua chuyện chốn cũ bị phá hủy, gia đình lưu lạc, sau đó chứng kiến tộc nhân thân thiết đồng loạt chết đi, mọi thứ bị chôn vùi trong quá khứ.
So với Bạch Cốt Tổ Vương vứt bỏ tất cả, từ bỏ cái thứ điên cuồng của tình cảm mà nói, thì cái gọi là cấm khu chi chủ càng giống như vì một đạo chấp niệm nên không cách nào xóa nhòa, ở trong Thương Mang phiêu bạt cô đơn.
Có người vì báo thù, có người vì để tộc nhân thân thiết sống lại, cũng có người vì thôi diễn dòng sông lịch sử, nghịch chuyển quá khứ…