“Chư vị, chuyện gì cũng phải từ từ. Khí tức Phạt Thiên Minh Chi Chủ đã biến mất. Các ngươi tốt xấu gì cũng là nhân vật Chưởng giáo một phương, tâm trí lại bị che đậy như vậy, vì đó mà hiệu mệnh, đúng là ngu xuẩn.”
Một nhân vật cấp Chưởng giáo cười lạnh, ánh mắt đảo qua đám người Phạt Thiên Minh.
“Các ngươi đúng là ghê tởm hèn hạ, đường đường là tổ sư Ngự Tiên Cung, lại làm ra hành vi ti tiện như vậy.”
“Uổng công Minh chủ đại nhân thưởng thức, coi trọng ngươi như thế. Cũng là Minh chủ đại nhân nể mặt ngươi, cho nên mới ký kết Hi Nguyên Minh Ước lần này.”
“Nhưng ai có thể tưởng tượng được, độc nhất chính là lòng dạ đàn bà. Lăng Ngọc Linh ngươi tính toán ân nhân ngươi như vậy, lương tâm của ngươi yên ổn được sao?”