“Đúng là hoang đường đến cực điểm, yêu ngôn hoặc chúng, mê hoặc nhân tâm. Tà ma ngoại đạo thì chính là tà ma ngoại đạo. Cho đến bây giờ các ngươi còn không rõ, tự cho mình gia nhập Phạt Thiên Minh thì có thể gối cao đầu không lo. Thật ra, các ngươi sớm muộn gì cũng sẽ bị giải quyết hết mà thôi.”
“Trước khi lượng kiếp thanh toán đến, Phạt Thiên Minh tất sẽ bị các quốc gia, chân giới trong Thương Mang tiêu diệt. Các ngươi cũng chỉ là tự chịu diệt vong mà thôi.”
Sắc mặt Chưởng giáo Thủ Dương Thiên Tông âm trầm, không nghĩ đến dăm ba câu của đám người Phạt Thiên Minh lại khiến cho hướng gió chếch khỏi hướng bọn họ, không ít thế lực tộc đàn bắt đầu dao động.
Trong mắt ông ta, tà ma ngoại đạo thì chính là tà ma ngoại đạo. Phạt Thiên Minh dám phạt thiên, đó chính là đại nghịch bất đạo, chống lại thiên mệnh, sớm muộn gì cũng gặp báo ứng.
Sắc mặt của rất nhiều Chưởng giáo, nhân vật lãnh tụ cũng lạnh lại, giằng co với đám người Phạt Thiên Minh bên ngoài đại điện, phớt lờ lời nói của bọn họ.