Khi ánh mắt Cố Trường Ca rơi xuống, bên ngoài bộ xương trắng bắt đầu có năng lượng mơ hồ nhỏ xíu xuất hiện.
Chướng khí nồng đậm xoay tròn chung quanh bị một luồng sức mạnh dẫn dắt, bám vào mặt ngoài xương trắng, bắt đầu có từng sợi tơ máu, từng khối huyết nhục xuất hiện.
Chưa đến một lát, một lão bà lưng còng, mặc bộ quần áo bằng vải thô, ống tay áo theo hoa xanh đỏ lòe loẹt vừa ho khan vừa từ trong quan tài chậm rãi đứng dậy.
Tinh thần của bà quắc thước, mái tóc bạc trắng, gương mặt đầy nếp nhăn, ánh mắt sáng, nhìn rất hiền hòa, giống như một bà cụ đứng ngoài cửa thôn nhìn người qua lại, mang đến cho người ta một cảm giác yên tĩnh tường hòa.
“Đại đương gia?”