Các nhân viên trong công ty vừa đe dọa lại vừa uy hiếp, mà mấy người trong hầm đậu xe đã bị đám đội trưởng đội bảo vệ ức hiếp quá lâu, quen với việc nhẫn nhục chịu đựng.
Một lúc sau, rối loạn dần dần được bình ổn, mọi người đều trông mong nhìn về phía vật tư bên trong xe, chờ đợi được phân phát.
Thấy mấy người bọn họ đã yên lặng lại, Đỗ Cách cầm loa đứng lên:
“Chào mọi người, ta là Tề Phi Hổ, chủ tịch của công ty Từ Thiện Vô Hạn, tuy rằng chúng ta làm từ thiện, nhưng dù sao cũng là công ty, cần phải duy trì vận hành công ty bình thường, cho nên không thể cho không các ngươi được, các ngươi cần phải trả giá một vài thứ để mua sắm. Nói đến đây, chắc mọi người cũng đã nghe quảng cáo rồi.”
“Ta yêu cầu các ngươi phải trả giá một ít sức mạnh, một ít nhanh nhẹn, một ít may mắn. Trả giá mấy thứ này, cuộc sống của các ngươi sẽ không bị ảnh hưởng chút nào, lại có thể mang đến cho các ngươi đủ loại vật tư sinh hoạt, các ngươi có chấp nhận điều kiện này không?”