Đồng Thế Hoành giống như một ông nông dân giản dị, dùng đũa trộn đều mì và đồ kho lên:
“Nhưng càng giận thì càng không thể làm loạn. Biết người biết ta, trăm trận trăm tháng, cho dù là dùng phương pháp uy hiếp hay lợi dụng, nhưng Phùng Thất có thể tạo ra được thanh danh vang dội trong thời gian ngắn như thế, đủ để chứng minh hắn lợi hại hơn những gì ngươi nói rất nhiều, đối phó với người như thế, một khi sốt ruột thì cũng không khác gì thua cuộc.”
Nhìn Khâu Mộc Thiên đang ngẩn ngơ, ông ta cười cười buông đũa xuống:
“Mộc Thiên, ngươi suy nghĩ cẩn thận lại xem, lúc đó khi Phùng Thất cầm kiếm chỉ vào cha của ngươi, mấy người các ngươi thật sự không có cách nào để cứu cha của ngươi ra sao? Dưới loại tình huống đó, Phùng Thất không có ý định giết người mới đúng, nếu không thì cha của ngươi cũng không sống được đến bây giờ.”
“...”