"Đồng môn chủ không hận Phùng mỗ?"
Đỗ Cách nhìn Đồng Thế Hoành, cười hỏi.
"Phùng bang chủ, lúc trước Đồng mỗ bị ma quỷ che mắt.”
Đồng Thế Hoành lộ vẻ mặt xấu hổ, hắn ho khan một tiếng. khoé miệng chảy ra một vệt máu. Hắn dùng tay lau sạch tơ máu, suy yếu nói.
“Nhưng trận chiến trên Hoa Sơn lần này đã đủ để Đồng mỗ thấy được sự nguy hại của Thiên Ma. Không phải Thiên Ma nào cũng có sự nhân nghĩa như Phùng bang chủ. Nếu bọn họ cứ châm ngòi thổi gió từ bên trong, giang hồ này sợ rằng sẽ giống như Phùng bang chủ nói, vĩnh viễn không có ngày yên. Không có Phùng bang chủ, giang hồ nhất định sẽ lâm nguy...”