CHƯƠNG 1000 Lò lửa trong phòng hừng hực thiêu đốt, chiếu lên nền nhà đến đỏ bừng.
Nghe tiếng củi gỗ nổ tách tách, nhìn gió bắc với tuyết bay gào thét ở bên ngoài cửa sổ, Akima cảm thấy cả người đều tràn đầy lo lắng. Có lẽ là do di chứng của thời thơ ấu thường xuyên lục tìm đồ ăn trong đống rác lưu lại, bình thường mới vừa đến mùa đông, hai tay của nàng sẽ bị nứt nẻ, nứt đến lột da, sau khi rời khỏi Đảo Trầm Thụy vẫn không hề có chuyển biến tốt đẹp gì, ngược lại bởi vì tiếp xúc với nước biển mặn chát trong thời gian dài cho nên đã biến thành nghiêm trọng hơn nữa.
Mà bây giờ trên ngón tay nàng chỉ có vài vết nứt nhợt nhạt, không thấy tia máu, cũngkhôngo cảm nhận được đau đớn, cho dù so với đau khổ đã phải ăn khi lưu lạc đi ăn xin, đau đớn do giá rét không phải không chịu đựng được, nhưng ai mà không muốn thống khổ ít đi một chút chứ. Trải nghiệm toàn thân ấm áp này, nàng gần như sắp quên mất rồi.
Hoàn cảnh nơi cư trú của thành Neverwinter quả thật có sức hấp dẫn khó có thể diễn tả bằng lời được, cho dù là ở nơi quá mức thông thường, nhưng đều có khác biệt rất lớn so với các thành trấn khác.
Ví dụ như nhà gạch này, hai bên tường đều được quét lớp vôi vữa thật dày, từng góc cửa sổ đều được gắn bó chặt chẽ với gạch đá, cho dù gió tuyết bên ngoài có lớn hơn nữa, bên trong đều sẽ không phải nhận bao nhiêu ảnh hưởng cả, bằng không chỉ dựa vào mỗi một lò sưởi thì rất khó duy trì được độ ấm đầy đủ. Nếu đổi là là nơi ở phổ thông ở Goldenear City, giờ phút này chỉ sợ xung quanh đã bị gió lùa, cửa sổ kêu rít.