CHƯƠNG 372 Một tuần sau, Biên Thùy Trấn nghênh đón một tháng cuối cùng của mùa thu trong một trận tuyết lớn.
Roland nhìn ra ngoài qua cửa sổ văn phòng, từng bóng người màu đen đung đưa trên nóc nhà phủ đầy tuyết trắng —— đây là công việc mà dân trấn phải làm mỗi ngày, xúc tuyết đọng trên nóc nhà xuống đất, miễn cho đè sập nóc nhà.
Cho tới hôm nay, hắn đã đi đến thế giới này một năm, chỉ là một năm trước mùa thu còn lâu mới lạnh như thế này, từ nơi này nhìn ra xa cũng không nhìn thấy nhiều nhà cửa ngay ngắn dày đặc như vậy.
Khi đó, thị trấn nói là một khu vực hoang phế sắp bị vứt bỏ cũng không kỳ quái, trừ xung quanh quảng trường còn có một đống nhà gỗ nhìn ra hồn ra, mở rộng ra thì tất cả đều là nhà đất và nhà tranh đổ nát không chịu nổi. Nhà ở của quý tộc, phần lớn cũng tập trung ở khu vực quảng trường, một con đường lát đá duy nhất chính là nối thẳng từ nơi đó đến thành bảo, trừ cái đó ra thì toàn bộ thị trấn không có lấy một khu vực đất bằng phẳng, hơn nữa bốn phía đều có sản phẩm bài tiết của người và động vật.
Bây giờ toàn bộ đường xá ở nơi này đều đổi thành đường đá —— dù cho không có lớp sơn phủ thì nó cũng là con đường cứng chất lượng cực cao, mặt đường đen nhánh chia cắt thị trấn màu bạc trắng thành rất nhiều khối lập phương lớn nhỏ không đều, hai bên con đường rộng rãi được chọn làm khu buôn bán sau này, bên ngoài thì là nơi ở, cư xá.