CHƯƠNG 1012 Xuyên qua từng con hẻm nhỏ tích đầy tuyết, nghe lòng bàn chân truyền đến tiếng cót két, lồng ngực Livia cũng càng ngày càng ấm áp.
Mùa đông bắc cảnh luôn là một dáng vẻ, không trung u ám âm trầm, giống như một khối đá phiến đặt trên đỉnh đầu mọi người; khắp nơi bị tuyết trắng bao phủ, vạn vật đều mất đi sắc thái vốn có. Cộng thêm rét lạnh và đói khát theo đó mà đến, cảnh tượng đơn điệu rất khó không khiến người ta sinh tâm phiền chán.
Nhưng nàng lại thấy được một sắc thái trước kia chưa từng có.
Sắc thái đó còn rực rỡ hơn ánh sáng cầu vồng, cho dù dưới mùa gió tuyết gào thét này, nó cũng bắt mắt như tinh mang trời đất.
Càng tiếp cận nó, Livia càng vội không kịp đợi.