CHƯƠNG 1125 - Phù, phù phù… cuối cùng… đến rồi…
Khi đầm nước nhỏ kia lại xuất hiện trước mặt hai người, Zimbardi cảm thấy toàn thân thả lỏng.
Cảm ơn Tam Thần, cảm ơn con của mặt đất và mẹ của biển cả, hắn thầm nhẩm trong lòng. Lúc này trong động đã sáng ngời, điều này cũng khiến cho hai người dùng tốc độ nhanh nhất chạy trốn. Đồng thời khi càng đến gần biển cả, khoảng rộng của hang động càng thu hẹp, giống như miệng một cái hũ, có lẽ đây cũng là nguyên nhân Thiết Giáp Cự Hạt không đuổi theo đến cùng.
Nhưng đây vẫn không phải là an toàn tuyệt đối.
Hắn không quên tiếng bò sát giống như thủy triều kia, cho dù toàn bộ bọ cạp sa mạc của mũi đất Endless đều tập trung ở nơi này, hắn cũng sẽ không cảm thấy kinh ngạc. Zimbardi chỉ biết rằng bất cứ lúc nào những kẻ săn mồi này cũng có thể vượt qua bức tường đá, lần theo mùi vị đuổi theo xé bọn họ thành mảnh nhỏ.