CHƯƠNG 1294 Mệt đến mức ngủ vùi trên mặt biển khi tỉnh dậy lại tiếp tục đi về phía trước, khát thì ngửa đầu uống mấy giọt nước mưa, đói thì bắt vài con cá mà ăn.
Những ngày tháng thế này không biết Joan đã phải trải qua bao lâu.
Lúc mới đầu nàng còn cố gắng dựa vào sự thay đổi của ngày và đêm để ghi nhớ thời gian nhưng sau khi bỏ lỡ vài lần sự chênh lệch đã từ ngày đến tuần, từ tuần đến tháng...Bây giờ nàng cũng không biết mình đã bơi bao lâu, nhưng mà...ít nhất cũng đã hơn nửa năm rồi chứ nhỉ?
Vừa nghĩ đến đây Joan tủi thân muốn khóc, trên thực tế nàng đã khóc vô số lần rồi nhưng nước mắt rất nhanh hòa vào nước biển hóa thành một phần của đại dương.
Mệt quá.