CHƯƠNG 1486 Đột nhiên, một giọng nói khác vang lên, đồng thời xuất hiện còn có hai ánh sáng màu vàng, nó nhìn giống như ánh mắt.
Sinh mệnh… Đều có một khuyết điểm chung, càng tiến lên trước thì càng tự nhận bất phàm. Ánh sáng nhạt bên trong bóng xám không lóe lên nữa mà ổn định lại, mọi người không hỏi sau này định đi đâu nữa, mà như thế nào mới có thể đi vào trong đó, nó đã không còn là một vấn đề tràn ngập nhiều loại khả năng, mà là một mục tiêu.
Thứ trói chặt thế giới này là lực hấp dẫn. Văn minh có nó mới có thể sinh tồn kéo dài, nhưng nó cũng đã trở thành quy tắc tầng dưới chót của vũ trụ, hạn chế sự xuất hiện của khả năng khác. Sau khi sao li ti bốc hơi, hố đen nhỏ cũng sẽ bị hố đen lớn thôn tính, tiêu chuẩn của hố đen to đã tính toán đến các cụm ngân hà, chúng nó phân tán đều đều ở các góc của vũ trụ, dưới tác dụng của lực hấp dẫn hình thành một kiểu cân bằng lẫn nhau, ngươi biết vậy giống cái gì không?
Một đống cầu nhỏ đè trên khăn trải bàn. Bóng xám tự hỏi tự đáp, chúng nó kiềm chế lẫn nhau, không hề có tác dụng gì đối với sự tăng tốc bành trướng của vũ trụ, cho đến khi bản thân cũng bốc hơi lên, hóa thành hư ảo. Mà khi đó, sự hỗn loạn đạt đến đỉnh phong, vũ trụ bình tĩnh mà ổn định, sẽ không bao giờ biến hóa nữa, một khắc này nó mới cuối cùng trưởng thành. Đây không phải là kết quả mà chúng ta muốn nhìn thấy.
Không sai, sự hiện hữu của chúng ta nhỏ bé không đáng kể gì khi so với vũ trụ, như muối bỏ biển, cho dù không có sinh mệnh thì vũ trụ vẫn là vũ trụ. Hoặc là nói, bản thân sự xuất hiện của chúng ta chỉ là một ngẫu nhiên. Nhưng nếu như chúng ta đã xuất hiện, vậy nhất định sẽ không thể không có tiếng tăm gì, cho dù âm thanh có nhỏ đi nữa cũng phải phát ra tiếng hò hét thuộc về mình!