CHƯƠNG 338 Dude xoay người xuống giường, thử vặn vặn người. Phần lưng không có đau chút nào, xem ra kỵ sĩ đại nhân nói không sai, mặc kệ vết thương thì nó sẽ tự động khép lại.
"Ngươi không nghỉ ngơi thêm mấy ngày sao?" Kurasimo hỏi.
"Hắn chỉ cho ta hai ngày." Dude mặc áo khoác đã cũ nát vào, sọt chân vào giày ống cao lạnh lẽo: "Hơn nữa, trở lại làm việc cho bọn họ sớm thì mới có thể được chia cháo lúa mì cho. Ta không thể ăn của ngươi mãi, một bát cháo như vậy hoàn toàn không đủ chia cho hai người."
"Ta lại cảm thấy không tệ, cháo lúa mì ở nơi này đặc hơn loại cứu tế ở chỗ khác nhiều, hơn nữa còn có thể nếm được một chút vị thịt." Ông lão lắc đầu: "Đứa nhỏ, trước kia ngươi là thành viên của đội tuần tra, có lẽ ngươi không hiểu lắm về cuộc sống ở khu ổ chuột. Chỗ ấy, uống cháo không khác gì uống nước, chỉ thêm vào trong đó mấy hạt lúa mì, vì khiến cho nó nhìn ra hồn một chút mà thường nấu chung với cỏ hoặc lá cây. Cháo lúa mì mà lãnh chúa đại nhân phát chia làm hai phần có lẽ ăn không đủ no nhưng cũng sẽ không đói bụng chết."
"Ta muốn để hai người chúng ta đều được ăn no." Hắn buộc dây giày, cười nói.