CHƯƠNG 339 Khi Dude cởi áo khoác vá chằn vá đụp ra, thay đồng phục mới tinh, cảm giác toàn thân đều trở nên ấm áp.
Mặt ngoài quần áo là da dày, bên trong còn có một lớp áo lót vải bông, đã có tính năng giữ ấm của áo da mà lại không làm mất tính mềm mại của áo vải, chỉ với những tài liệu này thì sợ giá trị cũng đã mấy miếng ngân lang.
Mặc dù hình dạng của nó tương tự như đồng phục của Tòa thị chính nhưng màu sắc lại một trời một vực —— quần áo lót đều có màu đen nhánh, hai vai, cổ áo và ống tay áo có đường vân màu trắng, nhìn rất bắt mắt. Mười lăm người mặc đồng phục mới, đứng thành một hàng, đều kìm lòng không được ưỡn ngực cao hơn một chút.
"Không tệ." Carter thỏa mãn cười một tiếng: "Bây giờ các ngươi đi theo ta."
Lúc này, bầu trời vẫn có những bông tuyết nhỏ tung bay, đây là lần đầu tiên Dude nhìn thấy cảnh tượng tuyết rơi không ngừng trong mùa thu. Goldenear City thỉnh thoảng cũng sẽ có tuyết rơi nhưng nhiều lắm là một hai ngày thì sẽ dừng lại, bọn nhỏ thường đắp người tuyết bên đường phố hoặc là xoa thành bóng tuyết ném tới ném lui, bởi vậy mới có câu nói khi tuyết lớn là lễ thiếu nhi. Nhưng mà đối với người lớn thì cực kỳ bất tiện, tuyết đọng sẽ khiến cho giày ẩm ướt mốc meo, đường đi nửa bước khó đi, cửa hàng buôn bán nhưng không ai đến, thỉnh thoảng còn đè sập nóc nhà.