CHƯƠNG 511 Nightingale ghé vào cửa sổ, nhìn qua pha lê, quan sát thành thị trong màn đêm.
Bóng ma ảm đạm kéo dài ở trong màn đêm, phác hoạ ra hình dáng tường thành vương đô, có đèn đuốc làm nổi bật, ba bức tường hiện ra điểm khác biệt nhỏ xíu —— tường vây gần cung điện nhất có màu xám nhạt, bó đuốc nhựa thông treo trên tường chiếu sáng bốn phía, thoạt nhìn giống như là một đai lưng bảo thạch sáng tối trùng điệp.
Xa hơn chính là tường nội thành, màu xám đen, như là trường xà quấn quanh thành trì —— cho dù khi vương đô đổi chủ thì khu nội thành vẫn sáng rực rỡ. Lần đầu tiên Nightingale nhìn thấy có chỗ càng náo nhiệt hơn Biên Thùy Trấn. Trận chiến tranh kịch liệt mà ngắn ngủi này ảnh hưởng rất ít tới quý tộc tầng dưới chót và phú thương, ban đêm vẫn là thời khắc bọn họ phóng túng vui thích.
Mà hướng ra bên ngoài, mặt đất đột nhiên trở nên đen kịt, giống như tia sáng đều bị trường xà ngăn lại ở bên trong, tường thành đá xanh hùng vĩ nhất cũng ẩn vào trong đêm đen, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy nhiều đốm lửa trên đầu thành. Khu ngoại thành giống như đa số thành trấn nàng đã thấy, theo màn đêm buông xuống mà rơi vào yên lặng. So với một khu vực đen đặc lớn, đèn đuốc trong nội thành nhìn có vẻ thế đơn lực bạc, nhưng như vậy cũng không hề ảnh hưởng mọi người vừa hát vừa múa... chẳng biết tại sao, Nightingale chợt nhớ tới nhân loại bị ép đến nơi hẻo lánh trên đại lục. Dawning Realm rộng lớn đã bị bóng đen từng bước nuốt mất, ma quỷ và tà thú ẩn núp trong đó, nhưng đa số mọi người đều không biết chút nào, tiếp tục say mê trong ánh sáng còn sót lại không nhiều này.
"Hô, mệt chết." Giọng Wendy vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng, chỉ thấy phù thủy tóc đỏ xoa bả vai đi đến bên cạnh nàng, cùng ghé vào bệ cửa sổ như nàng.