CHƯƠNG 612 ...
Pháo hạm chậm rãi dừng sát ở bến tàu, Roland đi ra khỏi buồng nhỏ trên tàu, không khỏi bị cảnh sắc trước mắt hấp dẫn.
Núi đá hình cung từ hai bên duỗi ra, giống như là một đôi tay lớn ôm trọng toàn bộ thành trấn trong đó, nhìn lên, trên bầu trời chỉ còn lại một đường rộng bằng năm ngón tay, và ánh mặt trời từ khe hở này chiếu vào, giống như một bức tường ánh sáng vàng.
Vô số dây leo thực vật buông xuống dưới đáy nham thạch, giống như sợi tóc xanh biếc, có chút dây leo tráng kiện thậm chí còn thòng sát xuống đất, khiến cho người ta không nhịn được muốn nắm nó leo lên.
Khi tia sáng xuyên qua chạc cây dày đặc, để lại từng quầng sáng trên mặt sông lững lờ trôi, Roland cảm thấy mình giống như đang ở trong một khu rừng chưa khai thác. Nhưng mà nơi đây lại không phải không chút khói và người, dọc theo dòng sông im ắng, các loại kiến trúc nhân tạo kéo dài, dân trấn đi qua lại trong bụi cây lá cây to bè cao ngang eo, từng cụm khói bếp chậm rãi bốc lên, có vẻ đẹp hài hòa không nói nên lời.