Mỹ nữ kia đáp: "Công tử là người cát tường, ắt gặp hung hóa cát, chớ nên tự coi nhẹ mình, để người khác chê cười..." Ả đưa rượu cho Lý Nguyên Sưởng, Lý Nguyên Sưởng say khướt, uống một hơi cạn sạch, liên tục uống hết một bầu rượu.
"Còn nữa, rượu, rượu đâu... Khụ khụ khụ khụ..."
Lý Nguyên Sưởng đột nhiên ho dữ dội, sắc mặt hắn biến đổi, nhìn mỹ nữ mặc lụa mỏng, dáng vẻ thướt tha kia, đáy mắt thoáng hiện một tia kinh hoảng và hung lệ, thốt: "Ngươi?!!!"
"Hạ độc?! Tiện nhân!"
Lý Nguyên Sưởng rút kiếm, chỉ nghe thấy tiếng kiếm reo vang, thanh kiếm tỏa ra một luồng kiếm khí, chém về phía trước bằng một sát chiêu cực kỳ hung lệ, lúc này trong lòng hắn tràn đầy oán hận, ngược lại phù hợp với tinh túy của sát chiêu này.