Thiên quân vạn mã, trời đất u ám.
Ước hẹn thuở thiếu niên, đến tuổi đội mũ đã thành, đây là việc dù trên sử sách cũng đủ để đặc biệt ghi chép, ngay cả sử quan cũng phải thừa nhận mối tình cảm này, mà sự biểu lộ tình cảm như vậy, lại vẫn mang đậm phong thái khắc chế đặc trưng của Trung Nguyên.
Sự nồng nhiệt mà khắc chế, so với lời hứa hẹn hời hợt càng động lòng người.
Trần Thanh Diễm ôm kiếm, tựa vào tường thành bên cạnh lỗ châu mai, nhìn vị quân vương tuổi trẻ, đã danh chấn thiên hạ kia mỉm cười xưng hô, nhìn Tiết Sương Đào tay ghì chặt tường thành thô dày, suýt chút nữa không nhịn được nhảy xuống.
Giống như thuở thiếu thời, từ trên cây đại thụ kia nhảy xuống, cuối cùng lại trẹo chân, trong màn mưa bụi mông lung, được thiếu niên kia cõng về Tiết gia, kết quả gây ra một trận cười lớn.