Khuôn mặt Khương Cao hiện lên vẻ phức tạp, y cúi xuống, nhìn đứa trẻ, cười nói: "Trên đường xa, ngươi phải bảo vệ nương thân cho tốt."
Đứa trẻ gật đầu.
Khương Cao suy nghĩ một chút, tháo ngọc bội trên người đưa cho đứa trẻ. Tần Ngọc Long kinh ngạc: "Điện hạ, không được!"
Khương Cao giơ tay ngăn Tần Ngọc Long, chỉ đưa tay xoa đầu đứa trẻ, nói: "Lúc nhỏ ta thể chất yếu, mẫu thân đích thân cầu cho ta ngọc bội bình an này, mong ta cả đời bình yên. Ta cũng hy vọng, đứa trẻ này được bình an."
"Hai vị cũng có thể bình yên vô sự."