Khiến cho sĩ khí của phe ta duy trì dâng cao, hơn nữa, phá hủy sĩ khí của đối phương.
Đáng lý phải giết chết hắn.
Nhưng khi ý nghĩ này xuất hiện trong đầu Vũ Văn Liệt, hắn nhìn thấy bạch phát lão giả bên kia đang cười lớn, lão giả Tiết gia giơ chén trà lên về phía hắn, mang theo nụ cười, ánh mắt lại như mãnh hổ, khóa chặt hai người sau lưng Vũ Văn Liệt.
Cho nên Vũ Văn Liệt đành từ từ thu hồi ánh mắt của mình lại.
“Ha ha ha, lợi hại nha, lão đại!” Chu Liễu Doanh bị băng bó thành cái bánh chưng cười lớn vẫy vẫy cánh tay, cánh tay giống như một cái đùi gà bị trói lại, nói: “Ta còn tưởng rằng Kim Ngô Vệ chúng ta lần này phải toàn quân bị diệt rồi, không ngờ nha, không ngờ, lão đại ngươi lại đứng tới cuối cùng.”