Lý Quan Nhất lần này tới Tây Ý Thành, chuyển đường đến Bắc Vực tái ngoại, cần không ít thời gian, hắn suy tư một lát, định bụng giải quyết hết những việc còn dang dở trước kia, rồi mới lên đường.
Hắn khoác trên mình bộ y phục bình thường, nhàn nhã dạo bước trên đường phố của châu thành Giang Nam thập bát châu. Rất nhiều thế gia từng một thời hiển hách của tòa châu thành này, giờ phút này đã 'biến mất', chỉ còn lại những tòa viện xa hoa trống trải.
Lý Quan Nhất từng hỏi Văn Hạc tiên sinh, chẳng lẽ đã trừ khử hết những người của các thế gia này?
Văn Hạc tiên sinh ôn hòa đáp: "Bọn họ vẫn sống tốt, chủ công."
"Còn về những tổ trạch, những viện tử, đình đài thủy tạ này, đây đều là bọn họ chủ động, tự nguyện, vô cùng thành khẩn muốn tặng cho chúng ta. Ta nói ta không muốn nhận, bọn họ còn vô cùng kích động, nước mắt lưng tròng cầu khẩn ta."