"Yến Huyền Kỷ? Chưa từng nghe qua cái tên này..."
"Tiên sinh còn có nhiều bằng hữu như vậy, bất quá, cũng đúng, là tiên sinh mà." Diêu Liên Vinh cảm khái, nhà hắn nghèo khó, đến đây làm chút việc cho tiên sinh, cũng là để được nghe tiên sinh giảng bài, cho nên trong mắt hắn, tiên sinh chính là người xuất chúng nhất thiên hạ.
Mười năm trước, giữa cơn mưa lớn, tiên sinh đột nhiên xuất hiện ở Hội Nam Thành, sau đó mở một ngôi trường nhỏ, chỉ có hơn mười học trò. Tiên sinh hẳn là người có tài hoa cái thế, nhưng khi giảng dạy lại không đi sâu vào, chỉ dạy bọn họ vỡ lòng, sau đó lại để họ đến các lớp học khác đọc sách.
Diêu Liên Vinh cũng từng đến lớp học khác nghe giảng, lại phát hiện những đại nho tự nhận đọc đủ thi thư kia dốc lòng giảng giải, đôi khi còn không bằng tiên sinh lúc dạy vỡ lòng thuận miệng nói ra. Diêu Liên Vinh biết, đây là sự khác biệt về bản chất.
Phượng Hoàng tùy ý tiết lộ một chút, cũng không phải là những nho sinh tranh đấu xem ai mới là đại phu tử có thể sánh bằng.