Cuối cùng, mất rất nhiều thời gian mới đưa họ về trấn, ai về nhà nấy.
Người thân họ rơi nước mắt nhìn họ trở về.
Trong số đó, người có chủ kiến nhất sau khi khuyên mọi người về nhà, mới chậm rãi trở về nhà mình. Nàng đã bị bắt đi mấy tháng, nhưng con đường về nhà vẫn quen thuộc như vậy.
Nàng đã tưởng tượng cảnh trở về không biết bao nhiêu lần.
Đến cây đại thụ trước cửa, nghe tiếng trò chuyện trong sân, tiếng trẻ con, tiếng người già, tiếng nam nhân, nàng không khỏi ngẩn ngơ, hồi lâu sau, không biết nên bước vào hay quay đi.