Tình hình như này, trừ khi Bạch Nhạc thật sự hoàn toàn trở mặt với Đại Càn vương triều, không thì vẫn phải nể mặt Ngô Văn Uyên, huống chi, dù là vì Bạch Nhạc hay vì mặt mũi và quyền lợi của mình bây giờ, Ngô Văn Uyên tất nhiên đều sẽ lấy lại cho Bạch Nhạc một sự công bằng, đương nhiên không cần phải vẽ rắn thêm chân.
Về phần Tam hoàng tử có thể đi theo hay không thì càng không cần phải lo lắng.
Trước đó Tam hoàng tử bị Bạch Nhạc hù dọa đã đủ để uy hiếp đến tính mạng, lúc này hắn ta mới bị ép đến mức mất hết dáng vẻ, liêu xiêu như con nhặng mất đầu.
Nhưng hôm nay hắn ta lấy lại tinh thần, chuyện đã lộ rõ, chí ít hắn ta không còn nguy hiểm tính mạng nữa, dù là chỉ vì mặt mũi, hắn ta cũng không có khả năng trốn đi.
Sắc mặt Tam hoàng tử hơi sa sầm, hắn ta gần như nghiến răng rặn ra một chữ: