Ngô Văn Uyên thở dài một hơi, hắn quay đầu lại cười khổ:
- Ngươi không trách ta là ta đã thấy vui lắm rồi, cần gì phải nói tạ ơn nữa.
Nếu Ngô Văn Uyên đã nói toạc, Bạch Nhạc cũng không cần che giấu làm gì. Hắn ngập ngừng hỏi:
- Điện hạ không muốn ta giết hắn?
- Không sai!