Cái gọi là thiên hạ võ công, Duy Khoái Bất Phá, cho tới nay hắn vẫn xì mũi coi thường, cho rằng đấy chẳng qua là ý nghĩ nực cười của bọn phàm phu tục tử. Nhưng khi một kiếm này thật sự hướng về phía mình, hắn ta mới ý thức được, đó không chỉ là ‘chuyện cười’.
Cái gọi là vô dụng, chỉ bởi vì tốc độ còn chưa đủ nhanh mà thôi.
Ngân hoa bị luồng sáng tím này chém nát, cũng triệt để khiến nội tâm Vệ Phạm Dạ sinh ra sợ hãi.
Thật ra hắn vốn không muốn liều mạng với Bạch Nhạc, mà chỉ muốn kéo chân Bạch Nhạc là đủ. Nhưng khi một kiếm này chém xuống, không liều mạng là không được rồi.
Trong nháy mắt, trên người Vệ Phạm Dạ bỗng lộ ra một hư ảnh Thất Thải Tiên Liên, nở rộ muôn vạn ráng mờ, như thần linh giáng thế.