Diệp Huyền cười lắc đầu, không hề để ý:
- Không sao cả, tính ra thì Thanh Vương cũng là tiền bối của lão phu, lão phu đến Thanh Châu, đương nhiên là phải gặp một lần.
Đứng ở trên lập trường của Diệp Huyền, đương nhiên có thể hiểu Bạch Nhạc.
Bất Tử Thanh Vương là tồn tại cường đại cỡ nào, vậy mà ông ta đã không tính toán với Bạch Nhạc, còn đưa quyền chủ đạo Thanh Châu cho hắn, thế đã là một phần tình nghĩa rồi, trong loại tình huống này, nếu như biết Diệp Huyền đến mà Bạch Nhạc lại không thông báo cho Bất Tử Thanh Vương thì đó mới thật sự thất lễ.
- Ha ha, chẳng qua là sống lâu một chút thôi. Ngược lại Diệp Huyền đại sư ngươi mạnh mẽ chống đỡ một cõi trong lúc triều đại này gian nan nhất, phần khí phách và thủ đoạn này, bản vương vô cùng bội phục.