Thư Sinh khẽ vuốt cằm, cũng không dài dòng, xoay người rời đi, giống như chỉ tiện đường tới dạo một vòng vậy.
Hứa lão liếc mắt nhìn mọi người thật sâu, lập tức quay người về hoàng thành.
Tất nhiên chuyện này còn có ảnh hưởng về sau, thế nhưng ít nhất ở bề ngoài, phải dừng ở đây.
Đây cũng là lực lượng của Diệp Huyền, cho dù chỉ là Thư Sinh đứng ra nói mấy câu, cũng đủ để dẹp yên tất cả phiền phức.
Bạch Nhạc hơi nhíu mắt lại, trong đầu lóe lên vô số ý niệm, nhưng cũng không có tùy tiện mở miệng.