- Nói bậy, Bạch Nhạc, ta đối với Đại trưởng lão và bản tông là một lòng trung thành.
Chung Ly sợ tới mức nói năng lộn xộn. Nhưng trên thực tế, cả Bạch Nhạc và Triều Bằng Phi đều không hề quan tâm tới hắn ta, như thể không nghe thấy hắn ta đang nói, thậm chí còn không xem hắn ta là con người.
- Hắn mà xứng ư?
Triều Bằng Phi lắc đầu, thản nhiên nói:
- Chẳng qua chỉ là một tên phế vật mà thôi, còn chẳng bằng một con chó! Ta cho hắn sống, hắn sẽ được sống, ta nói hắn chết, hắn phải chết.