Không nhắc đến chuyện Thần Nữ nữa, từ thái độ của Lăng Tiên, hắn đã có thể được đến tin tức mà mình muốn, nửa câu tiếp sau, Bất Tử Thanh Vương không nói, thậm chí cũng không buông lời uy hiếp, song ý tứ lại đã vô cùng minh bạch.
Vô luận Lăng Tiên tin tưởng lời của hắn mấy phần, song tùy theo nói ra những lời này, có thể nói, vô luận thế nào, trước khi phía Bạch Nhạc phân ra sinh tử, Lăng Tiên tuyệt đối không còn dám hạ sát thủ với Vân Mộng Chân.
Như vậy, mục đích của hắn cũng đã đạt được.
Về phần bản thân hắn sẽ có nguy hiểm hay không, hắn sớm đã không quá để tâm.
Nhìn chằm chằm Bất Tử Thanh Vương, Lăng Tiên trầm mặc mất chừng mấy chục giây, lát sau mới chậm rãi mở miệng nói: