Bạch Nhạc tự nhiên cũng rõ ràng, đây hẳn là tai mắt Đại Tế Tư cài cắm bên người mình.
Nhưng mà, Bạch Nhạc vẫn không chút kiêng dè mở miệng thăm dò, chẳng hề để ý đối phương liệu có phát hiện địch ý và hoài nghi của mình không.
Đấy tự nhiên không phải ngu xuẩn hay là non nớt không giữ được bình tĩnh.
Mà là bởi, Bạch Nhạc rất xác định, vô luận giờ mình có làm ra chuyện gì, đối phương tuyệt đối đều sẽ không xuống tay.
Muốn bức hỏi bí mật từ một vị bán thần tuyệt đối là chuyện vô cùng trắc trở.