Đáng tiếc, từ đầu đến cuối, thần sắc Bạch Nhạc vẫn luôn hờ hững, phảng phất căn bản không nghe được lời của hắn, cũng không để ý đến hết thảy uy hiếp tại trường đang nhắm đến mình.
- Một đàn dê, có thế nào cũng vẫn là một đàn dê! Các ngươi căn bản không hiểu, chênh lệch giữa chúng ta lớn đến cỡ nào.
Nhàn nhạt nhìn vào đám người trước mắt, khóe miệng Bạch Nhạc nhếch lên ý cười châm chọc, nhàn nhạt nói:
- Cùng lúc nhảy ra cũng tốt, đỡ ta phải mất công đi tìm... Các ngươi, lên cùng một lúc đi.
Hai tay chắp sau lưng, Bạch Nhạc chẳng hề có vẻ gì là căng thẳng, trực tiếp mở miệng nói.