- Nhưng trong mắt ta, hắn mới thật sự là người sinh ra bất phàm! Từ ngày đầu tiên ta quen biết hắn, hắn vẫn luôn tạo ra kỳ tích! Ta tin hắn thậm chí còn vượt cả việc tự tin ta!
Trên mặt hiện lên sự đau đớn, Vân Mộng Chân tiếp tục nói:
- Lăng Thiên lão tổ vẫn lạc chính trong động phủ này, ngươi dẫn Bạch Nhạc đến! Ta mới bước vào Vong Tình Cảnh, chính là thời điểm yếu nhất... lần đó gần như ý chí của ta đã tan vỡ, tẩu hỏa nhập ma!
- Ta có thể cảm nhận được sự đau đớn của hắn, nhưng ta lại không thể nói được gì, cũng không dám nói! Thậm chí sợ hắn nhận thấy chút xíu dị thường! Chỉ cần có chút chuyện ngoài ý muốn, ta nhất định sẽ tan vỡ ý chí, thậm chí thật sự rơi vào Vong Tình Cảnh, biến thành dáng vẻ mất đi nhân tính.
Tình cảnh lúc đó, cho dù tới giờ Vân Mộng Chân cũng vẫn nhớ rõ ràng. Ngày đó mỗi một chữ nàng đối thoại với Bạch Nhạc, thậm chí từng vẻ mặt nhỏ của Bạch Nhạc, nàng đều nhớ rõ ràng.