Rõ ràng Chu Đồng Dương không tin lời Bạch Nhạc nói. Chỉ là đã bị Bạch Nhạc chặn họng nên ông ta không có cách nào hỏi tiếp nữa.
Đương nhiên để đáp lễ, ông ta cũng chặn đứng mấy câu xin giúp đỡ của Bạch Nhạc.
Đã nói đến như thế thì đương nhiên là không thể tiến hành được, nên Bạch Nhạc cũng nhanh chóng biết điều mà cáo từ.
Rời khỏi phủ thành chủ, lúc lại ngồi lên xe ngựa lần nữa, những hảo cảm vì Chu Mộng Dương trưởng lão mới nảy sinh của Bạch Nhạc dành cho vị phủ chủ Duyễn Châu này giờ gần như đã hoàn toàn tan biến.
Nói cái gì mà chỉ cần mình chịu giao đồ ra, ông ta sẽ giúp hòa giải đoạn ân oán này, đấy vốn chính là nói nhảm.