Sau khi thấy Lục Yên Nhiên đã ngủ say, Bạch Nhạc nhẹ nhàng đứng dậy, rồi khẽ đẩy cửa đi ra ngoài. Hắn nhìn trăng, nhưng trong lòng lại từ từ dâng lên sát khí lạnh lẽo.
Những lời lúc nãy, tuy là để an ủi Lục Yên Nhiên, nhưng trong lòng Bạch Nhạc cũng hiểu, đó không phải là một câu chuyện hư cấu, mà chính là sự thật.
Đứa trẻ đó được dùng để cảnh cáo mình, tuy nó cũng chỉ là một đứa trẻ bình thường, nhưng chỉ bởi vì Bạch Nhạc mà bị sát hại, chỉ dựa vào như thế cũng khiến Bạch Nhạc càng không thể nhắm mắt làm ngơ.
Mặc dù bản thân mình cũng là Ma tu luyện, nhưng ‘ma’ của hắn không hề giống loại ma quỷ này.
Chỉ dựa vào những thủ đoạn tàn ác đó thì bọn chúng đã đáng phải chết rồi.