Nàng không ngốc, nàng đương nhiên rất rõ sự nguy hiểm ẩn chứa trong việc làm của Bạch Nhạc khi nãy, nhưng dù là trong tình huống như thế, Bạch Nhạc vẫn có thể tự nhiên trò chuyện vui vẻ như cũ, đây là sự tự tin mạnh mẽ đến cỡ nào.
Giờ khắc này, nhìn Bạch Nhạc, Lục Yên Nhiên có thể cảm nhận được sự tự tin trong hắn, trong lúc nhất thời, loại cảm giác bị đả kích mạnh mẽ kia không khỏi khiến nàng nảy sinh một cảm giác mê say.
Chỉ là, sau vài phút, nội tâm nàng không khỏi có một chút cay đắng.
Bạch Nhạc quá ưu tú, đến mức để nàng tự giác sinh ra cảm giác tự ti mặc cảm khi ở cạnh, nhiều năm qua nhan sắc mà nàng tự tin nhất đã giảm xuống không còn chút nào khi đứng trước mặt đối phương, càng không cách nào mang đến cho nàng một chút tự tin.
Bạch Nhạc không nhận ra sự khác thường của Lục Yên Nhiên, hắn đặt bộ đạo phù trận pháp vừa mới mua tới vào trong lòng bàn tay, cẩn thận nhìn một chút, lúc này mới mở miệng than thở: