Vân Mộng Chân cầm ngọc bội Cửu Long Hoàn trong tay, nàng nhìn ra biển, im lặng một lúc lâu, sau đó mới chậm rãi thu hồi ánh mắt, xoay người đi vào khoang thuyền.
...
Không biết đã đi dưới đáy biển được bao lâu, Bạch Cốt Chu cuối cùng cũng thuận theo dòng hải lưu mà từ từ nổi lên mặt biển lần nữa, nhưng hiển nhiên đã cách rất xa vùng biển nơi xảy ra trận đánh vừa rồi.
Ánh trăng chậm rãi chiếu trên Bạch Cốt Chu, cũng chiếu trên khuôn mặt Bạch Nhạc.
Sau khi tỉnh lại, Bạch Nhạc cảm giác được có người đè lên người mình, đầu hắn có hơi đau, suy nghĩ một hồi, những ký ức kia mới chậm rãi hiện lên trong đầu.