Hắn ra sức biểu diễn nửa ngày, nhưng này tất cả tựa như sụp đổ trong một câu nói lơ đãng của Bạch Nhạc.
Ánh mắt Hà Tương Tư nhìn Bạch Nhạc, trong mắt tựa như có tức giận ảo não. Nhưng cuối cùng nàng chỉ cười một tiếng, nhẹ nhàng véo một cái trên cánh tay Bạch Nhạc.
- Xin lỗi, Vệ sư huynh, các vị trưởng lão, là ta bêu xấu! Ta và Bạch sư đệ sẽ không quấy rầy ác vị!
Hà Tương Tư tất nhiên biết Bạch Nhạc làm như vậy là muốn làm gì.
Mặc dù không rõ giữa Bạch Nhạc và Vệ Phạm Dạ có quan hệ gì, để cho hai người đối chọi gay gắt như thế. Nhưng nàng nguyện ý theo tâm tư Bạch Nhạc, chẳng những cũng không để ý, ngược lại thuận thế nắm cánh tay Bạch Nhạc, thi lễ một cái với mọi người rồi cứ như vậy kéo Bạch Nhạc đi ra ngoài điện.