Hiện tại Đại Càn Vương Triều có hơn mười vị hoàng tử, nhưng cũng chỉ có sáu, bảy người có tư cách cạnh tranh vị trí kia, trong đó Ngô Văn Uyên cũng không tính là có hy vọng nhất, cũng chính bởi vì vậy, hắn mới chủ động dời Càn Châu, đến Duyện Châu làm phủ chủ, hy vọng có thể từ tìm được càng nhiều lực lượng và chỗ dựa từ bên ngoài, tới cạnh tranh ngôi vị hoàng đế.
Nếu như lúc này, Bạch Nhạc ngả về phía hắn, đối với hắn mà nói, tuyệt đối là một sự giúp đỡ lớn.
Huống chi, bây giờ đại hội Đạo Môn sắp đến, nếu lấy danh nghĩa của hắn, thu nhận Bạch Nhạc vào hàng ngũ Đại Càn Vương Triều, khiến Đại Càn Vương Triều vô duyên vô cớ có thêm một cao thủ thực lực cực mạnh, một khi thu được thứ tự tốt trên đại hội Đạo Môn, như vậy tự nhiên công lao này cũng ghi ở trên người hắn.
Nhiều chỗ tốt như vậy, làm sao có thể không khiến cho Ngô Văn Uyên không mừng rỡ.
- Sao dám lừa gạt điện hạ!