Bản thân bị trọng thương nhưng Vân Mộng Chân lại vẫn không chút hoảng hốt, thậm chí trên mặt còn mang vẻ châm chọc.
Dường như vừa nói, trong cơ thể Vân Mộng Chân vừa tỏa ra sinh cơ dày đặc, ánh sáng xanh biếc chậm rãi tuôn ra từ trong vết thương, chỉ mấy hơi thở, vết thương khủng bố đã lấy tốc độ mắt thường thấy được để khép miệng.
Trừ một vùng đỏ chói mắt trên áo trắng, không nhìn thấy chút vết tích nào đã từng bị thương.
- Là tinh hoa sinh mệnh Thụ Tâm Hải!
Thấy cảnh đó, rốt cục Diệp Lăng Vân mới thở phào một cái.